0
1. Cái ôm lạnh
Căn phòng trắng.
Rèm cửa trắng. Trang phục Nhi mặc trên người cũng màu trắng. Con bé trông thật
yếu đuối và mệt mỏi. Ngồi tựa lưng vào áo quan, Nhi có lẽ vừa thiếp đi sau một
hồi khóc quá nhiều. Những vệt nước mắt khô vẽ lên đôi má bầu bĩnh những hình
thù ngoằn ngoèo. Nhân muốn đưa tay lau mắt cho con bé. Nhân muốn đắp chiếc chăn
lên thân hình gầy guộc đang run lên từng đợt kia.
Nhưng không thể!
Vì Nhân chỉ là một
hồn ma.
Tấm rèm cửa cuốn
tung lên sau luồng gió lạnh thốc vào đột ngột. Gió thổi tung mớ tóc lòa xòa
trên gương mặt tái nhợt của Nhi. Con bé lại rùng mình. Nhân cau mày, không buồn
quay lưng lại, lên tiếng:
-Lại là người,
Âm Sứ! Người tới đây làm gì?
-Ta có nhiệm vụ
canh giữ người.
-Đồ dai như đỉa,
biến đi và để ta yên. Tới hạn ta sẽ tự xuống, không trốn đâu mà phải bám dính đế
giày ta như thế!
Đáp lại sự phẫn
nộ của Nhân, Âm Sứ chỉ mỉm cười đầy khiêu khích, nhún chân nhảy lên trên chiếc
quan tài, ung dung ngồi xuống, khoanh chân lại, chống tay vào má và chăm chú ngắm
nhìn khuôn mặt Nhi:
-Em gái ngươi rất
xinh!
Nhân xốc tới, đá
văng tên khó ưa ra khỏi chiếc quan tài của mình, gầm lên:
-BIẾN!!
-Người không muốn
tới ôm cô bé một chút sao?
-Nhiều chuyện!
Người không ngậm miệng lại được à?
-Nhân này…
-Đừng gọi ta là
Nhân – Nhân thấy cái tên mình bây giờ thật sự rất lố bịch, anh không còn là người,
giờ anh là ma – Gọi chó, mèo, gấu, lợn gì thì tùy người.
-Hưm????? Thôi
được rồi, gấu anh này, ôm con bé một chút có lẽ sẽ xoa dịu cơn ác mộng đang dày
vò nó bây giờ đấy.
Xoa dịu? Nhân
nhìn gương mặt bất an trong giấc ngủ chập chờn của em gái. Hai anh em đã nương
tựa nhau mà sống mười tám năm trời. Mười tám năm không có tin tức của cha. Mười
tám năm không có tình thương của mẹ. Nhi vẫn nói: với mọi người anh cô có thể
là một tên xấu xa, nhưng cô biết, anh là người đàn ông vĩ đại nhất trên đời.
Anh bỏ học, làm đủ mọi việc để kiếm tiền nuôi cô ăn học. Anh ân cần như một người
cha và dịu dàng như một người mẹ… Thiếu anh, cô sẽ sống ra sao?
Nhân chua xót nhớ
lại cái lúc chiếc xe phân khối lớn xoay ngang ra, hất anh văng lên vệ đường;
lúc ấy, anh biết mình sẽ chết. Anh tham dự cuộc đua xe cá độ với mong muốn có
tiền đóng học phí cho em gái, có điều… cái mà anh nhìn thấy lại là…
Nhân nhìn thấy
người ta chở anh máu me bê bết vào bệnh viện. Thấy Thân hình mảnh mai của Nhi
rơi như một chiếc lá khô xuống thềm cửa khi được gọi tới nhà xác. Thấy con bé
hàng giờ ngồi bên quan tài mình mà khóc, mà gọi tên anh.
Ngày mai, người
ta sẽ chôn anh.
-Ngươi thực sự
không muốn sao? – Âm sứ lặp lại.
Nhân cười chua
chát. Để làm gì? Cái ôm của một người đã chết ư?…. Nếu biết không thể làm thì tốt
nhất đừng làm, nếu biết làm được cũng không đưa lại kết quả gì thì càng nên
tránh, nếu một lời xin lỗi là xong hết mọi chuyện thì sẽ chẳng bao giờ có thứ gọi
là tổn thương, nếu ôm con bé mà có thể lấp đầy những đau đớn huếch hoác trong
tâm hồn nó thì anh sẽ ôm Nhi tới lúc gãy lìa hai tay cũng không buông,
nhưng…bây giờ cái ôm của anh lại chỉ làm em gái anh thấy lạnh hơn mà thôi, anh
sẽ không làm như thế.
Vì anh bây giờ
chỉ là một hồn ma.
Nhi khẽ cựa
mình, đôi mày nhíu chặt, môi con bé mấp máy mơ hồ gọi: “anh ơi!”. Gương mặt non
nớt thảng thốt đến nhói lòng.
-Nếu ngươi thực
sự không muốn thì ta đi nhé? – Âm sứ gieo mình bay là là trong không trung,
ngoái lại vẫy tay.
-Chờ đã! Ta… thật
sự… có thể sao? – Nhân cúi đầu, bối rối – Ý ta là chúng ta không thể chạm vào
người trần, chúng ta không có hình hài nên linh hồn ta sẽ xuyên thẳng qua người
họ, không phải sao?
-Nếu được ta
giúp, người có thể. – Âm sứ cười chắc nịch, lấy ngón trỏ chỉ lên trán Nhân –
Xong rồi, không làm phiền anh em người nữa.
-Cảm ơn…
Nhân lướt nhẹ
nhàng đến bên Nhi, rụt rè thử chạm vào gương mặt con bé. Đúng thật, ngón tay
anh không bị xuyên qua cơ thể cô. Chậm chạp, Nhân đẩy nhẹ Nhi vào lòng mình, ôm
chặt cô bé đang ú ớ trong cơn mơ có vẻ không lấy gì làm dễ chịu. Một cái ôm lạnh.
Nhưng là vòng tay yêu thương. Cúi người đặt lên tóc em gái một nụ hôn, anh thì
thầm:
-Xin lỗi, Nhi.
Hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy nhé!
Chuyen-ke-tu-hai-the-gioi
2. Quên em đi
nhé?
Như mở mắt, cả
căn phòng xoay tròn trước mắt cô. Chao đảo. Vòm nhà trắng toát. Giường sắt lành
lạnh. Mùi cồn lan tỏa. Như nhớ ra rồi, đây là bệnh viện. Cô lảo đảo ngồi dậy,
tìm một chiếc áo khoác. Cô thấy lạnh. Nhưng không có chiếc áo nào hết. Vậy thì,
Minh đâu?
Nếu Minh đến
đây, nhất định anh sẽ mang áo khoác tới cho cô, vì anh biết phổi cô không tốt,
cô rất dễ bị nhiễm lạnh. Nếu anh vẫn chưa tới thăm cô, anh có thể đi đâu chứ?
Như xoay nắm cửa
phòng, loạng choạng bước ra hành lang. Đôi chân trần của cô thấy gai gai trên
sàn nhà lạnh buốt. Nhưng cô không tìm thấy đôi dép. Mà cô lại phải đi tìm Minh
ngay.
Trí não Như vẫn
còn đang quay cuồng. Những mảnh ghép rời rạc của vụ tai nạn đêm đó tràn về. Cô
thấy máu, rất nhiều máu. Cô thấy gương mặt trắng bệch, hoảng hốt của anh. Cô thấy
chiếc chemise trắng anh mặc loang đầy máu tươi. Cô… Á, đầu cô sắp nổ tung rồi!
Như gắng sức chạy nhanh thật nhanh ra khỏi bệnh viện, chỉ sợ có ai đó túm cô lại
không cho đi. Cô phải tìm anh!
Nhưng chẳng ai
buồn ngăn cô lại. Hoặc giả họ không nỡ ngăn cản cô? Như lao đi như bay trong
khi trí nhớ vẫn đang cố gắng một cách tuyệt vọng xâu chuỗi những sự kiện của vụ
xô xe. Chết tiệt! Anh đang ở đâu hả Minh?
Những bước chân
vô tình đưa cô tới cổng nghĩa trang. Thôi được rồi, Như thừa nhận, việc đầu
tiên cô muốn làm là tới đây, chỉ để chắc chắn rằng không có một ngôi mộ mới nào
viết tên chồng sắp cưới của cô.
Vụ tai nạn xảy
ra trước lễ cưới một ngày. Đêm đó, cô và anh đang đi trên đường thì chợt nghe
thấy tiếng rú ga càng lúc càng gần. Ánh đèn pha sáng choang. Ánh sáng ấy đến giờ
vẫn ám ảnh tâm trí cô. Trong bức màn sáng nhòe nhoẹt ấy, cô thấy một bé gái năm
tuổi thình lình đuổi theo quả bóng ra giữa lòng đường, một cậu bé tầm đang học
cấp ba hốt hoảng chạy theo. Ánh sáng chói lòa hất thẳng vào mặt cô. Rồi cô thấy
bàn tay anh đã rời khỏi tay cô từ lúc nào. Ánh sáng tắt lịm. Âm thanh cũng tắt
ngấm. Và máu. Rất nhiều máu… Như ôm đầu, ngồi thụp xuống. Không! Anh chắc chắn
không sao đâu!
Rồi cô chợt thấy
anh, là anh, là Minh của cô, đang đứng giữa những hàng mộ trong nghĩa trang. Cô
thở phào. Anh còn sống!
Như lao như bay
về phía Minh, tới khi còn cách anh khoảng chục bước chân thì bỗng thấy anh cất
tiếng nói:
-Em thật là tệ hại!
Như đứng sững lại.
Anh vẫn đang quay lưng về phía cô. Anh biết cô đến ư? Như bước những bước chậm
lại về phía anh, cố lấy lại hơi thở sau nửa tiếng đồng hồ chạy hộc tốc. Anh vẫn
tiếp tục nói mà không quay lại:
-Chúng ta vẫn tổ
chức lễ cưới phải không em?
-Tất nhiên rồi –
Như thầm thì – Đồ ngốc!
Cô đã đến rất gần
anh, chỉ còn vài bước chân nữa. Chợt cô khựng lại khi nghe anh nói:
-Anh có nên tha
thứ cho sự phản bội của em? Tha thứ cho việc em muốn rời bỏ anh ngay giữa lúc
này?
Đợi đã! Anh nói
gì? Phản bội? Cô phản bội anh? Không, tại sao lại thế? Tại sao sau khi cô tỉnh
dậy mọi thứ lại trở nên như vậy? Anh hiểu lầm nên mới không tới bệnh viện thăm
cô?
-Không, Minh!
Không bao giờ có chuyện phản bội! Nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi!
Cô gào lên, chạy
về phía anh, nhào tới ôm anh. Nhưng…
…Cô vừa chạy
xuyên qua người anh?
Như sững sờ đứng
lại, không tin vào mắt mình. Cô đang nhìn thấy nụ cười thật tươi của bản thân ở
ngay trước mắt. Giọng anh chầm chậm rót vào khoảng không sau lưng cô:
-Anh có nên chấp
nhận sự thực em… đã chết không, Như?
Cô nhìn bức di ảnh
với nụ cười tươi rói hạnh phúc của mình đang yên vị trên chiếc bia còn rất mới,
rồi lại hoang mang quay lại nhìn anh đang đứng ngây người ở sau lưng cô.
Anh không chết.
Người chết trong vụ tai nạn ấy là cô.
Đầu Như ong lên
dữ dội. Trong luồng xoáy ánh sáng, cô thấy mình buông tay anh, nhào ra kéo đứa
bé vào vệ đường. Rồi mọi thứ trở nên trắng xóa. Anh ôm cô, lay cô, gọi cô. Áo
anh ướt đẫm máu. Máu của cô.
Phải, cô đã nhớ
ra. Cô, thật sự, đã - chết - rồi!
Như tiến lại gần
Minh, muốn chạm vào gương mặt tiều tụy của anh. Có điều, những ngón tay cô lại
nhẹ nhàng xuyên qua người anh. Cô ở đây, ngay trước mặt anh mà anh không hay biết.
Cô gào, cô thét, cô gọi tên anh mà anh không thể nghe. Cô muốn ôm anh để an ủi
mà không thể chạm tới. Cô muốn khóc mà không có nước mắt để tuôn rơi cho nhẹ nỗi
lòng.
Như bước vòng ra
sau lưng anh, nhẹ nhàng tiến tới áp sát người Minh, cẩn thận vòng tay qua người
anh. Rất cẩn thận để không bị chạy xuyên qua người anh một lần nữa. Hãy để cô,
một lần nữa, được ôm anh từ phía sau, dù cho là cái ôm không thể siết chặt, cái
ôm không còn chút hơi ấm của một hồn ma.
Cả người Minh bỗng
nhiên giật thột. Một luồng khí lạnh chạy khắp tứ chi anh. Anh bần thần rồi bất
chợt vùng dậy, hét to:
-Như???????
Cô run bắn người,
hấp tấp lùi lại phía sau. Minh đang kêu gào tên cô, đang ngó đông ngó tây, đang
như điên loạn lục tìm cô giữa nghĩa trang hun hút gió.
-Như, là em phải
không? Như!
Cô ở đây, ngay
bên anh, chỉ có điều anh không thể thấy. Cô hiểu. Là cô không thể tiếp tục ở
bên anh. Run run gửi tới anh một nụ hôn gió, cô nhắm chặt mắt, thì thầm:
-Tạm biệt! Hãy
quên em đi và sống hạnh phúc nhé anh!
3. Đừng nói rồi
bỏ đi như thế!
-Cậu có thôi đi
không hả?
Khanh hét to và
nhìn lên trần nhà, giữa những cánh quạt trần thình lình ló ra một khuôn mặt trắng
bệch, nhợt nhạt, cười với cô bằng nụ cười mếu máo của đứa trẻ sắp bị đánh đòn.
-Xuống đây cho
tôi! – Khanh chỉ vào cái ghế bên cạnh, quát một lần nữa, vẻ mặt kiểu ta – đây –
sắp – không – chịu – đựng – được – nữa – rồi.
Dũng nhún chân
nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp người xuống bên cạnh Khanh:
-Cậu có giết tớ
tớ cũng không làm đâu!
-Muốn hay không
cũng phải thử! – Khanh kiên quyết lôi cái bật lửa và bộ quần áo giấy cô đã gần
như thức trắng đêm để may theo mẫu mới nhất trên trang tạp chí hôm qua ra, mang
tới cái hộp nhỏ ở góc nhà đốt. Tro vừa cháy hết thì bộ quần áo cũng hiện ra trước
mắt Dũng. Khanh quay lại, vỗ hai tay vào nhau,cười đắc ý:
-Giờ thì thay
mau!
Mặt Dũng dài ra:
-Cậu cứ giết tớ
đi!
Khanh khoanh tay
trước ngực, biểu cảm lộ ra trên gương mặt khắc rành rành ba chữ: KHÔNG – KHOAN
– NHƯỢNG, và Dũng biết bản án đã được tuyên. Cậu thở dài não nề:
-Quay mặt đi!
-Để làm gì? –
Khanh vờ hỏi, mắt chớp chớp, mỉm cười ranh mãnh.
-Này, dù có là một
con ma thì tớ cũng cần không gian riêng để thay đồ nhá – Dũng ấm ức hét to –
thôi được rồi, cậu không muốn quay đi thì để tớ tàng hình vậy!
Một lúc sau,
Dũng hiện ra trong bộ đồ tươm tất tôn lên dáng người dong dỏng cao. Khanh, mắt
sáng rực, tuyên bố:
-Thấy chưa? Tớ
đã làm thì cậu có phúc ba đời mới được mặc đấy, phụng phịu cái gì!
Rồi cô bé cười hớn
hở, đeo cái túi lên vai:
-Nào, bây giờ thì
chúng ta bắt đầu buổi hẹn hò!
… Dũng biết, bây
giờ cậu là một hồn ma. Khanh cũng biết cô đang hẹn hò với một con ma – kẻ mà mới
ba ngày trước thôi vẫn còn là cậu bạn cùng lớp dễ thương của cô. Họ có cả thảy
bốn mươi chín ngày cho cuộc tình gà bông éo le này. Hẹn hò, không nắm tay,
không ôm, không hôn, chỉ đơn giản là níu giữ từng khoảnh khắc, cố ghi dấu lại từng
kỉ niệm, trước khi cậu phải ra đi, mãi mãi!
Cả hai sẽ không
bao giờ quên buổi tối hôm đó – buổi tối của ba ngày trước, Khanh mở cửa bước
vào phòng và suýt hét lên vì giật mình khi thấy có ai đó đang ngồi trên giường.
Theo phản xạ, Khanh đưa tay chạm vào công tắc đèn.
-Đừng bật đèn! –
Giọng nói rất khẽ, mơ hồ vang lên.
-…Dũng? – Khanh
ngờ ngợ lên tiếng, cô thật không thể tin được cậu lại có thể ở đây – trong –
phòng – của – cô – vào lúc gần mười hai giờ đêm như thế này, và tại sao lại là
trong phòng cô? Cậu đã lên đây bằng cách nào?
-Cửa chính không
thể đi vào mà mình không biết, cửa sổ không có dấu hiệu bị phá, vậy cậu ấy đã
vào phòng mình bằng cách nào? – Sau một tiếng cười nhẹ, Dũng tiếp lời – Có phải
cậu đang nghĩ thế không hả, cô nàng mê Sherlock Homes?
-Ừ, ờ… - Khanh vẫn
chưa biết phải làm gì tình huống lạ lùng này – Hôm nay cậu lạ lắm đấy Dũng.
-Khoan nói về việc
tớ lạ như thế nào nhé, bây giờ, cậu yên lặng nghe tớ nói được không? – giọng
Dũng càng lúc càng trở nên mơ hồ - Khanh này, tớ thích cậu, nhiều lắm ấy, từ tận
năm mới vào lớp mười một cơ…
Khanh dựa hẳn
người vào tường, cô gần như nín thở vì những gì Dũng nói. Im lặng. Và im lặng
kéo dài.
-Nói gì đi chứ?
– Giọng Dũng van lơn.
-Ừ, tớ… cũng vậy!
-Vậy… thì tốt! –
Lại một tiếng cười mơ hồ nữa vang lên – Thế thì, tớ đi đây!
-Khoan… đã!
Khanh cuống quýt
bật dậy, vô tình chống tay vào công tắc đèn. Ánh sáng bừng lên soi khắp căn
phòng. Và cô phải đưa tay lên bịt miệng mình để ngăn cổ họng phát ra tiếng hét.
Bố mẹ cô đang ở dưới nhà.
-Chúa ơi! Cậu bị
sao vậy Dũng?
Chiếc áo phông của
Dũng giờ đã ướt đẫm máu, máu loang lổ trên gương mặt điển trai và chảy dài dọc
theo cánh tay. Toàn máu là máu.
-Tớ giúp cậu cầm
máu nhé? – Cuối cùng thì trí não của Khanh cũng hoạt động lại sau những cú
shock liên tiếp của tối nay, cô nhào đi lấy hộp y tế rồi chạy đến bên Dũng. Cô
cúi người cầm tay cậu.
Nhưng…
…Tay cô chỉ chạm
vào khoảng không. Một khoảng không lạnh buốt.
-Dũng? – Khanh
ngơ ngác ngẩng lên, nhìn Dũng bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.
Đáp lại cô là một
nụ cười buồn:
-Tớ đã bảo cậu đừng
bật đèn rồi còn gì?
Phải, Dũng đang
đứng trước mặt cô đây chỉ là một hồn ma, chính xác là cậu đã trở thành ma chỉ mới
ít phút trước, khi cậu cố gắng cứu một em bé đang băng qua đường. Dũng đã nhiều
lần tự hỏi chết thì sẽ như thế nào, bây giờ thì cậu đã biết. Nó thậm chí nhanh
tới mức cậu còn chả kịp thấy đau. Chỉ đơn giản là bỗng thấy cơ thể nhẹ bỗng, rồi
lơ lửng bay lên, rồi thấy cái thân xác phàm tục của mình đang nằm đó. Và nhận
ra là mình đã chết. Nhưng không đơn giản thế. Vì cậu còn có rất nhiều chuyện phải
làm, rất nhiều điều phải nói. Cậu đã cứ vậy mà bay tới đây.
-Tớ phải đi đây,
sống tốt nhé Khanh, và cảm ơn vì cậu đã cho tớ câu trả lời tớ muốn nghe nhất.
Khanh vẫn đứng
như trời trồng, hộp y tế tuột khỏi tay tự lúc nào, còn gương mặt thì đầm đìa nước
mắt. Rồi cô bất chợt vùng dậy:
-Đừng có nói
thích tớ rồi bỏ đi như thế! Đồ ngốc!
-Tớ… đã là một
con ma rồi đấy, tớ có thể làm gì bây giờ?
-Tớ không biết!
– Khanh lắc đầu loạn xạ, giọng bắt đầu lạc đi – tớ không biết, nhưng cậu đừng
đi, đừng đi như thế…
Những chữ cuối
cùng nghẹn lại nơi vòm họng, cô muốn giữ cậu lại nhưng không chạm được vào cậu,
nếu cậu đi, cô không có cách gì níu giữ. Cô sẽ phải nhìn cậu ra đi ngay trước mắt
mình với đôi tay vô dụng này sao?
Dũng thở dài:
-Khanh này, tớ
chỉ có bốn chín ngày nữa để ở lại trần gian thôi, cậu đừng có trẻ con như thế
được không?
-Vậy thì – Khanh
ngẩng đầu, quả quyết – Trong bốn chín ngày đó, hãy hẹn hò với tớ đi!
4. Bản tin
“Theo thông báo
nhận được, vào tối hôm qua, vào hồi… ngày… tháng… năm…, một vụ tai nạn mô tô thảm
khốc do đua xe đã xảy ra tại đoạn đường… khiến cho một tay đua và hai người đi
đường tử vong. Nạn nhân gồm có:
Nguyễn Hữu Nhân
– tay đua xe
Lê Ngọc Như –
giáo viên trường cấp hai A
Đỗ Minh Dũng – học
sinh lớp 12 trường B…”
… Này bạn, đã
bao nhiêu lần bạn nghe thấy những bản tin như thế này? Nhan nhản! Cái cuộc đời
này mỗi ngày đâu có thiếu những cuộc sinh ly tử biệt? Nhưng bạn có biết đằng
sau mỗi bản tin khô khan đó có ẩn chứa bao câu chuyện của những số phận con người
hay không? Có lẽ là nhiều hơn ta tưởng. Tuy nhiên, câu chuyện thì cũng chỉ là
câu chuyện, chỉ là, những dang dở ấy khiến lòng ta thấy đau nhói, phải không?
0Awesome Comments!