0
Em
thật ngốc khi nằng nặc bắt anh kể về chị ấy dù cho anh nói tất cả đã là quá khứ.
Có lẽ với bất cứ ai, mối tình đầu bao giờ cũng thật sâu đậm và khó quên trong
cuộc đời.
***
Đúng
là những cơn mưa rào mùa hạ, những hạt mưa như mang trong mình bao cát bụi, bao
cái nóng bỏng, oi bức của mặt trời... quất vào mặt... bỏng rát...
Em
ghét mưa! Em ghét mưa! Em phải nói với anh bao nhiêu lần nữa để anh biết em
ghét mưa như thế nào...
Khi
cả thành phố tắm mình trong màu trắng xóa của một cơn mưa rào mùa hạ, em và anh
– yên bình ngồi trên chiếc xe bus trở về nhà. Dường như khi bên anh, những câu
chuyện cứ nối tiếp nhau không thể dứt. Em tưởng như có thể bên anh cả ngày, cả
tuần, cả tháng để kể cho anh nghe mọi thứ xung quanh em, và lắng nghe anh kể những
câu chuyện của anh.
Anh
chỉ cho em biết những bộ phim boom tấn đang trình chiếu trên rạp, những tin tức
thời sự đang nóng hổi trên báo chí. Còn em thì toàn nói những chuyện vớ vẩn, chẳng
liên quan đến anh như: chị hàng xóm nhà em vừa đi lấy chồng, con bạn em mới đi
học một lớp khiêu vũ, thầy giáo dạy Toán ở lớp em rất khó tính... vân vân và
vân vân...
Và
dường như, khi bên anh, em chẳng còn nghe tiếng mưa đang đập vào ô cửa kính, chẳng
còn nghe tiếng ồn ào trên xe bus... chỉ còn nghe giọng nói ngọt ngào của anh...
và...
Em
bất chợt bắt gặp đôi mắt của anh, đôi mắt ấy đang nhìn xa xăm qua ô cửa kính...
như đang kiếm tìm một thứ gì đó...
-
Em biết anh đang tìm kiếm thứ gì ngoài màn mưa kia.
Anh
giật mình như bị đánh thức khỏi cơn mộng:
-
Anh... anh có tìm kiếm gì đâu! Em nghĩ...
-
Không. Em chẳng nghĩ gì cả. Em có thể nghĩ gì được? Anh ngắm mưa! Chỉ thế thôi!
Đúng không?
Và
rồi em đứng dậy và rời khỏi ghế, bấm đèn và lao thẳng vào màn đêm đặc kín mưa.
Đúng
là những cơn mưa rào mùa hạ, những hạt mưa như mang trong mình bao cát bụi, bao
cái nóng bỏng, oi bức của mặt trời... quất vào mặt... bỏng rát!
Em
cứ thế bước đi, bước đi trong cơn mưa trắng xóa quyện với thứ ánh sáng vàng vọt
từ những cột đèn cao áp, trong thứ thanh âm rào rào như xé toạc bầu không gian
như đang căng tràn của một quả bóng bay sắp vỡ tung. Và em cứ thế bước đi trong
dòng người đang hối hả trở về nhà, đang hối hả trú mưa...mưa buồn
Vâng,
có lẽ họ sẽ liếc nhìn em – đi 1 mình dưới mưa, không áo mưa, không ô, và cũng
chẳng vội vã... Họ sẽ nghĩ em là một con khùng!
Cũng
chẳng sai đâu! Em đang muốn phát điên và nổ tung đầu với chồng chất những suy
nghĩ... về anh.
Em
thật ngốc khi nằng nặc bắt anh kể về chị ấy dù cho anh nói tất cả đã là quá khứ.
Có lẽ với bất cứ ai, mối tình đầu bao giờ cũng thật sâu đậm và khó quên trong
cuộc đời. Em đã tự nhủ với lòng mình rằng: với anh, chị ấy là của quá khứ, còn
em mới là hiện tại, nhưng chẳng hiểu sao, em vẫn không thể không nhớ tới chị ấy
mỗi lần trời đổ mưa.
Anh
nói tình yêu đầu của anh bắt đầu vào một ngày mưa và cũng ra đi trong một ngày
mưa tầm tã. Anh chỉ nói có thế, nhưng trong đầu em đã hiện lên hàng vạn thứ về
tình yêu ấy – một tình yêu đẹp như một khúc nhạc trong mưa.
Chị
ấy là người hiền dịu... hơn em, chín chắn... hơn em, biết quan tâm đến anh...
nhiều hơn em...
Không...
Anh chỉ nói chị ấy là người hiền dịu, chín chắn và quan tâm đến anh rất nhiều.
Còn "hơn em" là cái cách ngúng nguẩy mà em tự thêm vào mỗi khi nghĩ đến
chị ấy. Em chỉ là một hình ảnh đối nghịch – một con bé trẻ con và vô tâm!
Em
ghen tị với cái cách ngọt ngào, âu yếm khi anh kể về mối tình đầu ấy, ghen tị với
tiếng thở dài của anh mỗi khi nhắc về nó, em ghen tị với kỉ niệm của hai người.
Trong mưa, không có hình ảnh của em phải không anh?
Những
ngày mưa vẫn là một khoảng trời mà anh cất giữ. Em đã từng có những suy nghĩ rất
trẻ con rằng: Có phải anh chỉ yêu em vào những ngày nắng, và tìm kiếm chị ấy
trong ký ức vào những ngày mưa? Em thật buồn cười phải không? Nhưng anh ơi! Thật
đấy! Vì mỗi lần mưa, nhìn vào trong mắt anh, trái tim của em đủ nhạy cảm để thấy
anh đang nghĩ gì.
Người
ta bảo, nếu yêu nhau mà đi dưới mưa nhiều thì tình cảm bền chặt lắm! Em biết đó
chỉ là một trong những câu chuyện lãng mạn về tình yêu, nhưng em vẫn tin, tin
ngay cả khi anh đang ngồi sát bên em, cười với em và nói yêu em. Không phải em
không tin vào tình yêu của chúng ta, mà em sợ... sợ bất chợt một ngày, cơn mưa
kia đến sẽ mang anh đi khỏi ngày nắng của em... mãi mãi...
Vì
thế, em ghét mưa! Ghét mưa nhiều lắm!
Em
phải làm sao để anh yêu em cả những ngày nắng, và cả những ngày mưa? Có khi
nào...em phải sống với cả hai con người đối lập? Không... em không làm được.
Cơn
mưa càng lúc càng nặng hạt, những bước chân của em cũng thêm nặng trĩu, tưởng
như không thể bước nổi nữa khi nghĩ về anh. Tại sao lần này anh không chạy đuổi
theo em như những lần mưa trước? Tại sao anh không tới với một chiếc ô và dỗ
dành em nín khóc? Mà cũng chẳng biết là mưa hay nước mắt... chúng đều có vị mặn
đắng...
Em
trở về nhà trong tình trạng người ướt sũng nước mưa, đầu như muốn nổ tung và chẳng
còn chút sức lực nào nữa. Em chỉ muốn vùi mình vào trong chăn để quên đi hết những
suy nghĩ ấy và quên cả anh...
Đâu
đó, em nghe thấy âm thanh từ một bài hát mà em đã từng nghe rất lâu rồi:
"Let the rain fall down from heaven. Let it washes away every memory of
you and I..."
Tỉnh
dậy, đầu em vẫn còn nặng trĩu, người em nóng ran như phát sốt, chẳng cần biết
hiện tại là sáng hay chiều, thứ em nghĩ đến đầu tiên là chiếc điện thoại. Em mở
ra trong mong đợi, và rồi... thất vọng. Em cứ tưởng rằng sẽ có hàng chục cuộc gọi
nhỡ của anh, hàng chục tin nhắn từ anh: "Em đã ở đâu thế?", "Em ổn
chứ?", "Em đã về đến nhà chưa?"
Nhưng
không! Chẳng có gì ngoài cột sóng điện thoại căng đét, một vạch pin yếu ớt và một
nụ cười của anh trên màn hình nền điện thoại.
Đồ
xấu xa! Sao anh có thể để mặc em đi về dưới mưa mà không thèm gọi điện hay nhắn
tin cho em chứ?!
Em
chỉ biết mở lap, cố gắng tìm một ai đó để trút hết những bực dọc trong lòng.
"You
have 1 new e-mail..." Em nhấn chuột vào... Là của anh!
***
"Em
à! Xin lỗi em vì anh đã không chạy đuổi theo em, giữ em lại như mọi lần. Vì anh
biết anh không thể dỗ dành em mỗi khi cơn mưa rào ập đến. Em phải tự mình vượt
qua cơn mưa ấy để tìm đến hạnh phúc của mình.
Em
biết đấy, nắng – mưa là sự thật bất biến của tự nhiên. Em không thể chỉ sống
trong những ngày nắng tươi đẹp mà quên đi những ngày mưa u ám. Hãy chấp nhận
mưa như một phần không thể thiếu của tự nhiên, và chấp nhận cô ấy như một phần
ký ức trong anh. Anh không phủ nhận rằng, anh đến với em là để quên đi người ấy
và cho đến giờ, hình ảnh của người ấy vẫn còn trong anh, sẽ mãi là như thế... bởi
càng cố quên đi thì sẽ càng nhớ đến.
Nhưng
em biết không? Trước đây hình ảnh của người ấy là một cơn mưa phủ kín tâm hồn của
anh, nhưng từ khi gặp và yêu em... anh đã quyết định sẽ không xóa bỏ hình ảnh của
người ấy, mà sẽ nén nó thật chặt, thật chặt, chỉ nhỏ như một giọt mưa thôi, và
cất thật sâu trong trái tim của mình. Để nhường chỗ trái tim anh cho những giọt
nắng ngọt ngào – là em đấy!
Anh
sẽ cùng em đi qua những ngày nắng, và cả những ngày mưa nữa. Anh sẽ vẫn ngắm
mưa, nhưng không phải với một màu buồn... vì anh đã tìm thấy trong những giọt
mưa ấy... màu của nắng.
Còn
bây giờ, em hãy nhìn ra cửa sổ xem, trời đã tạnh mưa rồi đấy. Và có điều gì đó
đặc biệt... ở ngoài ô cửa kia"
Em
chạy ra cửa sổ, kéo tấm rèm ra, nhìn lên bầu trời... "Anh nói đúng, tạnh
mưa rồi!"
Bầu
không khí như ngây ngất trong cái rung rinh của lá, sảng khoái trong cái mát mẻ
của những hạt mưa còn đọng lại.
Nhưng..."điều
gì đó đặc biệt" mà anh nhắc tới là gì?
Và
rồi, em nhìn thấy bóng dáng của ai đó, rất gần gũi, thân quen, đang đứng trước
cổng nhà...phải... là anh! Em chạy vụt ra. Ôm chầm lấy anh. Thật chặt. Em không
muốn nói gì lúc này cả. Và em biết anh cũng thế.
"Anh
à! Em sẽ không còn là con bé nhút nhát sợ những ngày mưa cướp đi anh của em nữa...
Em đủ tự tin để thắp nắng lên trong những ngày mưa, đủ tự tin để giữ anh lại
bên em...
...
Để ngay cả trong những ngày mưa, anh sẽ luôn nhìn thấy...
...
Màu của nắng".
0Awesome Comments!