0
Bài
PV độc quyền của Lê Thị Huyền Anh dành cho VietNamNet để nói thật về cuộc đời
mình. “Đây là lần đầu tiền và cuối cùng em kể về gia đình mình. Nhiều người đàn
ông giỏi lừa em, nhưng chưa khi nào em phải khóc…”
Tương
lai của tôi phải là người đàn ông giàu, không ngu đi yêu mấy anh nghèo
Chị có thấy phải trả giá quá nhiều
cho “sự nổi tiếng ảo” không?
Tôi
không phải nổi tiếng mà là tai tiếng. Lúc đầu tôi muốn nổi tiếng nhưng ai ngờ lại
thành thảm họa tai tiếng. Khi làm clip, đi hát, tôi nghĩ mình dễ thương, đẹp,
nhưng không ngờ lại bị chê xấu và lên án như vậy.
Chị bất chấp những lời công kích để
được gì?
Những
cái được về vật chất như là có nhiều lời mời tôi làm quảng cáo, nhiều chàng
trai hỏi “có muốn làm bạn gái anh không… Nếu tôi bước chân vào showbiz cũng
không còn khó như trước đây nữa vì ai cũng biết đến mình rồi, nếu ra sản phẩm
cũng dễ dàng được mọi người xem hơn, có thể tiến thân hơn.
Chị sống bản năng và suy nghĩ đơn
giản nhỉ?
Tôi
sống cho bản thân, cứ nghĩ là mình nổi tiếng rồi sẽ dễ dàng đóng phim hoặc ca
hát vì được nhiều người biết đến, nhưng đó chỉ là ý nghĩ ban đầu. Còn bây giờ,
tôi nghĩ mình nổi tiếng thì sẽ được đại gia để ý, vậy thì càng tốt.
Chị thiếu tiền đến mức ấy?
Không
ai thiếu, không ai thừa tiền hết. Tôi không dư tiền cũng không thiếu thốn. Một
tháng tôi tiêu 3,4 triệu đồng là cùng, suốt ngày ở trong nhà nấu cơm rửa bát
không đi đâu cũng được, tôi cũng chẳng dùng đồ hiệu như nhiều người khác… Nhưng
có nhiều tiền chẳng vui hơn sao?
Chị nói chỉ tiêu 3, 4 triệu / tháng
nhưng đồ chị mặc lại tố cáo chị xài hàng hiệu?
Chiếc
đồng hồ này của một chị gái tặng, giá khoảng sáu mươi mấy triệu đồng. Đôi bông
tai có hơn 5 triệu đồng thôi, riêng đôi giày là hàng hiệu nhưng mới được trai tặng
cho chiều tối qua. Cái này hôm qua trai quẹt thẻ, nói tôi cầm 4 cái thẻ mua gì
thì quẹt, mà không biết chọn cái gì nên chỉ lấy có đôi giày. Họ là đại gia có
tiếng nhưng nhìn quê quê lắm, y như ba tôi hồi xưa. Lúc 2 đứa vào Tràng Tiền
Plaza, tôi thấy đôi giày gần bốn mươi triệu đồng nên nói với trai là “thôi đi
ra đi anh”. Tính tôi thương bạn trai.
Tôi
toàn gặp những trai giàu, có tiếng này nọ nhưng chưa phải lúc tôi thuộc về họ.
Tương lai của tôi phải là người đàn ông giàu, tôi không ngu đi yêu mấy anh
nghèo như ngày xưa đâu.
Mang vật chất tới là “mua” được
tình cảm của chị à?
Tôi
nghĩ đó là cái giá của phụ nữ đáng được nhận, chẳng hạn nếu tôi quen một người
đàn ông có tiền cho tôi, đó là cái xứng đáng với những tình cảm tôi bỏ ra. Phụ
nữ luôn bị thiệt thòi, dù có được tiền đi chăng nữa.
Đàn
ông đi lại với nhiều cô nhưng không bị hư người, phụ nữ đi lại với nhiều người
là bị hư người, tàn sắc ngay. Phụ nữ bị như vậy còn bười đời gọi là “đĩ”, nhưng
đàn ông lại mang tiếng là “hào hoa”.
Nghe có vẻ cay nghiệt?
Tôi
cay nghiệt với đàn ông thôi. Đến bây giờ tôi vẫn đang ở dưới vực thẳm, dù người
khác thấy tôi mạnh mẽ nhưng thật ra tôi vẫn mất niềm tin vào đàn ông.
Ngày
xưa, tôi vừa có tình cảm với một anh sinh viên nghèo thì lên giường, chưa hẳn
là yêu. Lúc đấy tôi 16 tuổi, anh ta nghèo. Yêu nhau vài ba năm, anh ta lừa dối
tôi cặp kè cô khác. Tôi thấy tiếc trinh tiết hơn, cho anh ta rồi mà chẳng nhận
lại được gì. Anh ta bỏ tôi như bố tôi bỏ mẹ tôi vậy đó.
Đàn ông đâu chỉ cần một con búp bê
biết làm tình
Sau
khi chị nổi tiếng bởi tai tiếng, có ai tặng chị đồ hiệu dù chỉ cần 1 lần hẹn hò
với chị?
Hiện
tại chưa có ai mời tôi như thế cả, có thể mối quan hệ của tôi còn ít nên không
có điều kiện được gặp đại gia tốt.
Mới
lại, tôi nghĩ làm gì cũng phải có yếu tố tình cảm. Đàn ông nếu không có tình cảm,
họ chỉ làm tình một lần, còn nếu có tình cảm mới làm tình nhiều lần. Đừng nghĩ
đàn ông sinh ra chỉ biết đến tình dục, khi làm tình họ cũng rất cần tình cảm.
Dù
không đi đến hôn nhân mà chỉ quan hệ trong thời gian ngắn, họ cũng cần cái tình
để làm chuyện đó.
Nhiều
người hiểu lầm đàn ông đến với phụ nữ chỉ để thỏa mãn nhu cầu sex (làm tình)
thôi. Không phải đâu, họ đâu chỉ cần một con búp bê biết làm tình!
Chị hy vọng gì ở những người đàn
ông mà mình sẽ quen?
Hiện
tại tôi chưa yêu ai, tôi hy vọng một người đàn ông có đầy đủ vật chất, tài giỏi,
thương tôi là được rồi. Người ấy không cần phải giàu mà chỉ cần giúp đỡ tôi
trong những lúc khó khăn, luôn ở bên cạnh. Trước đây tôi chưa từng yêu người
đàn ông giàu nào, bạn trai của tôi chỉ là những anh chàng sinh viên mới ra trường,
khi đi làm họ bỏ rơi tôi. Có thể anh ta thấy hoàn cảnh gia đình bố mẹ ly dị,
tôi lại còn nhỏ, chưa học đến nơi đến chốn nên họ chán. Tôi không còn niềm tin
vào đàn ông.
Không
có niềm tin vào đàn ông thì chị rất khó hy vọng sẽ có người đàn ông yêu mình?
Tôi
nghĩ chỉ cần thương vừa đủ. Yêu chân thật ư? Tôi không còn niềm tin nữa, quen
chỉ quen vậy thôi. Tôi không nghĩ một ngày mình sẽ có gia đình hạnh phúc, tôi
chỉ nghĩ có một công việc ổn định, sinh một đứa con, tự do tự tại.
Chị lấy chuẩn mực gì làm thước đo
người đàn ông mình có thể quen?
Lấy
tiền bạc và tình cảm. Tôi không cần người quá si tình với mình, chỉ cần một người
trách nhiệm. Chẳng hạn người đàn ông đó muốn cưới và có con với mình họ phải có
trách nhiệm lo cho con cái.
Tôi
sợ nhất người giống ba mình, mẹ lo cho ba hết nhưng ba vẫn có thể bỏ rơi mẹ như
vậy, đó là điều tôi chưa từng ngờ đến.
Phụ nữ sống thoáng như chị chắc đàn
ông nước ngoài sẽ thích?
Tôi
không thích trai Tây, tôi chỉ thích trai Việt Nam hiền lành. Dù tôi cá tính
nhưng lại thích người đàn ông nguồn gốc Việt, có địa vị xã hội để họ có thể gõ
đầu được tôi.
Nhưng
tai tiếng của chị sẽ khiến ước mơ “lấy chồng Việt mà giàu” rất khó?
Yêu
là một chuyện, lấy là một chuyện, đến công khai là một kiểu và giữ kín cũng là
kiểu khác, nếu họ không công khai thì có thể giữ kín mà. Tôi không muốn yêu một
người nghèo như trước đây, để rồi khi có của họ cũng bỏ tôi mà đi.
Đàn ông giàu chắc gì không bỏ chị
mà đi?
Nhưng
họ sẽ bỏ lại đống tiền cho tôi.
0Awesome Comments!